Giêng ra, mùa mưa nồm ẩm đến.
Một triền sông dài đất bồi vỡ ra những thớ phù sa dày khợp, màu mỡ, óng lên sắc đỏ ngọt thớ như những miếng tiết gà chắc tay.
Đó là lúc cả vùng đồng bằng Bắc Bộ căng tràn nhựa sống.
Đó là lúc cả triền sông mù trong mưa bụi giăng giăng.
Đó là lúc cỏ cây hoa lá hít căng tinh khí đất trời, lớn nhanh như thổi. Xanh biếc. Màu mỡ. Hây hẩy.
Và đó là lúc, mùa rau khúc đến.
Rau khúc chẳng ai trồng.
Hạt năm trước ngủ vùi trong đất bãi, chỉ đợi mưa Xuân sẽ trổ lên tơi bời, khóm sau chen khóm trước xanh mướt cả vạt bờ ruộng, hái mỏi tay chẳng hết.
Mùi rau khúc hăng hăng, nhây nhẩy.
Mùi rau khúc gợi nhắc đến những ngày lạnh rớt sau Tết, mưa nồm khó ở, mẹ bắc chõ lên thổi một chõ xôi khúc nóng nổi, thơm mùi gạo nếp, mùi lá khúc.
Xoè tay xin mẹ một nắm xôi khúc trong lá chuối hấp mềm mềm bỏng rẫy, cắn một miếng là oà lên vị bùi béo của đậu đỗ, là cái dẻo dính răng hăng nồng quen thuộc của lá khúc, là miếng mỡ mọng mềm tan ngay đầu lưỡi và thoáng cay xè của tiêu sọ.
Chao ôi là thèm.
Cái mùa rau khúc ấy mà, cả năm mong ngóng, chỉ có một thôi.
Món quà của mưa xuân, món quà của bãi sông, của những đứa trẻ Hà Nội thẩn thơ dọc triền sông hái lá khúc về cho mẹ thổi xôi, làm bánh.
Cách làm bánh khúc cũng không khó, nhưng cũng như hầu hết các món bánh truyền thống khác, cần sự tỉ mỉ, khéo léo và đợi chờ. Đợi gặt lấy sự chín muồi của thương yêu tạo nên vị ngon đong đầy trong kí ức.
Lá rau khúc lại có khúc nếp và khúc tẻ. Khúc nếp thơm hơn, nhỏ lá hơn nhưng nhiều xơ hơn. Lại trổ đầy hoa ram ráp, khi làm xôi, làm bánh phải nhặt lâu thật lâu.
Khúc tẻ thân to dày mập, gặp mưua xuân cứ hây hẩy như gái mười tám nhưng vị kém thơm, nhặt dễ hơn, làm dễ hơn, lại nhiều hơn. Làm xôi làm bánh, dùng khúc tẻ với số lượng nhiều hơn, cũng chẳng kém gì khúc nếp.
Các bạn xem cách làm chi tiết ở đây nhé http://tiny.cc/36wh4y