Cách đây 2 năm, một người bạn đã từng kể cho tôi nghe về những ngày mùa hè tuyệt diệu khi chị được đến Jeonju tham dự cuộc thi nấu ăn quốc tế. Tôi đã rất ấn tượng và nhớ như in những bức hình chị ấy gửi cho tôi dù chỉ là những hình ảnh chụp vội qua điện thoại về một mảnh đất khác xa những gì tôi tưởng tượng khi nghĩ đến Hàn Quốc. Và lúc đó, tôi luôn cảm thấy ghen tị với chị kinh khủng. Còn người bạn tôi thì cười và bảo “Nhất định nhé, nếu Minh Tuấn có dịp sang Hàn Quốc lần nữa, hãy dành thời gian cho Jeonju. Chắc chắn sẽ hợp với em lắm lắm”.
Vậy mà giờ đây, sau 2 năm, như một mối lương duyên tốt lành tình cờ, TÔI… đang đứng đây, giữa một buổi sáng tinh khôi, trong veo ở Jeonju.
Và tôi đã biết điều hợp với tôi, dành cho tôi, khiến tôi cảm thấy chỉ muốn ước ao rằng, mỗi ngày mới đều có thể bắt đầu như thế này.
Đó chính là…
Được thức dậy trong một căn nhà Hanok truyền thống thơm nức mùi gỗ thông.
Dường như đã từ rất lâu rồi, tôi mới lại dậy sớm đến như vậy. Khi mở cánh cửa gỗ bước ra phía bên ngoài là cả một không gian trong trẻo, tinh khôi đang đẫm mình trong làn sương của sớm mai.
Sẽ chẳng có ngôn từ nào có thể miêu tả chính xác được cảm giác khi được hoà mình vào buổi sáng trong lành và yên bình đó.
Sẽ chẳng có thước phim nào có thể đủ sống động để ghi lại những khoảng khắc kỳ ảo của buổi bình minh nơi đó.
Tôi, như thể một người mộng du cứ thế bước đi trong vô thức, chìm đắm trong không gian một miền cổ tích. Cố gắng hít thật căng lồng ngực thứ không khí trong trẻo tươi mát của vùng thôn quê, tay không ngừng bấm máy ảnh dẫu biết rằng những bức ảnh không thể miêu tả hết một phần một nghìn vẻ đẹp nơi đây.
Cứ thế, cứ thế tôi mải miết đi cho đến khi dừng chân tại một trạm xe buýt nhỏ, đúng như những hình ảnh vẫn thấy trên phim Hàn Quốc, để rồi vô thức ngồi xuống băng ghế gỗ, dù chẳng chờ một chuyến xe nào cả. Chiếc ghễ gỗ sơn màu đỏ đã rất cũ kỹ nhưng vẫn đủ rực lên dưới ánh đèn đường chưa kịp tắt trước bình minh, như một góc nhỏ bình yên và ấm áp sẵn sàng đón đợi bất cứ ai mệt mỏi dừng chân nghỉ ít phút trước khi đón chuyến xe khởi hành ngày mới.
Thế nhưng điều tuyệt vời không chỉ dừng lại ở đó, tôi đã thích thú và phấn khích đến phát điên khi phát hiện ra, đằng sau trạm xe buýt nho xíu và tưởng chừng đơn độc đó là một vườn mơ xinh xắn với những quả mơ chín mọng, to tròn rơi đầy trên mặt đất. Chính mùi mơ chín lẩn quất trong không khí sau mưa khiến tôi ngoảnh lại nhìn và phát hiện ra “khu vườn bí mật” này. Mùi mơ ngào ngạt hoà lẫn với mùi đất ẩm ngai ngái tạo nên một thứ mùi hương vừa ngọt ngào, vừa tinh tế cứ thế lẩn khuất trong không khí. Đây chắc chắn là thứ mùi hương dành riêng cho tôi… Cảm giác tôi là người duy nhất được chìm đắm trong không gian đấy sao mà hạnh phúc đến thế. Tôi đã nhắm mắt một lúc thật lâu, trong sự yên tĩnh đến tuyệt đối, tự hỏi rằng “thời gian ơi, bạn có thể trôi thật chậm không, để tôi có thể từ từ, nhẩn nha tận hưởng cái cảm giác khoan khoái và phấn khích này”.
Và rồi khi mặt trời thức giấc, mọi cảnh vật trước mắt mới lúc trước còn chìm đắm trong một làn sương mờ ảo thì nay như rùng mình tỉnh giấc, khoác lên mình một bộ cánh rực rỡ của ngày mới. Dưới những tia nắng của buổi bình minh sớm mai, cả khu nhà Hanok truyền thống hiện lên một cách đẹp đẽ, tráng lệ bên những vạt thông rừng xanh mướt. Những chiếc mái ngói lát gạch Giwa cong vút tựa như những cơn sóng đang căng mình sẵn sàng đón chào một ngày mới lại đến.
Đó sẽ mãi là kí ức đẹp đẽ nhất, yên bình nhất của tôi khi đến với Jeonju. Chỉ mong ước một ngày sớm nhất, tôi sẽ lại có dịp được quay trở lại nơi đây, để rũ bỏ hết muộn phiền và một lần nữa, đắm chìm trong không gian này. Bởi từng góc nhỏ, từng góc nhỏ của Jeonju khiến tôi không thể gọi tên. Tôi chẳng biết gọi sự chậm rãi này, bình yên này, vẻ đẹp độc đáo này là gì. Có lẽ chỉ có thể cảm nhận rằng, nơi đây chính là chốn dành riêng để bạn soi tỏ chính con người mình, là một cách chậm rãi để lắng nghe chính tâm trí mình mà thôi. Gần giống như việc bạn có thể tìm được bản ngã của mình ở đây, trong một thành-phố-sống-chậm. Có lẽ chính vì thế mà biểu tượng của thành phố Jeonju chính là “ốc sên” – là hình ảnh của lối sống chậm, nghĩ sâu, tận hưởng kỹ lưỡng cuộc sống. Bạn có thể bắt gặp rất nhiều những chú ốc sên với ngôi nhà xanh trên lưng bằng nhiều chất liệu như xi măng, nhựa… ở rất nhiều góc bất ngờ của thành phố như trước cửa một cửa tiệm cà phê, khuất sau một triển lãm tranh nhỏ, bên hàng kem, ngay giữa phố, hay nhỏ xíu nép bên chân ghế trong công viên. Tất cả như một lời nhắn gửi “cuộc sống vốn đầy phức tạp và vội vã, hãy sống chậm lại để yêu thương nhiều hơn”.
Minh Tuấn-2017