🌿Cơm nhà🌿
Tháng Ba làm mình nhớ đến mẹ, và những bữa cơm của mẹ, khi mình còn thơ ấu.
Một trong những niềm hạnh phúc lớn lao nhất, mà mình nghĩ mình phải diễm phúc lắm mới có được, là mình có một người mẹ nấu ăn cực kì ngon.
Hay là, với đứa trẻ nào cũng vậy, món của mẹ nấu, luôn là ngon nhất?
Mình nhớ mẹ mình cực kì đảm đang vun vén. Mẹ đi chợ mua ba lạng thịt băm thì làm được đến ba bốn món. Nào trứng đúc thịt, nào thịt băm rang cháy cạnh, nào bát canh chua sấu nấu thịt băm mát ruột. Mẹ cũng cực kì chịu khó đổi món. Những món mẹ nấu có khi chẳng có ở đâu, đôi khi chỉ là sự gán ghép những nguyên liệu sẵn có trong nhà. Vậy mà món nào cũng ngon tuyệt.
Nhưng thực sự có một điều kì lạ mà đến giờ mình cũng không lý giải được. Đối với mình, nó kì diệu biết bao. Nó lớn hơn một sự tình cờ.
Đó là rất rất nhiều lần mình có “tâm linh tương thông” với mẹ qua món ăn. Mẹ gần như đọc được suy nghĩ của mình rằng hôm ấy mình muốn ăn gì.
Bao lần, buổi trưa đi học về đói meo, đạp xe qua hồ Giảng Võ, bỗng nhiên thèm canh riêu cua.
Về đến nhà, quả nhiên mẹ đã nấu một nồi riêu cua!
Có những hôm thèm ăn trứng tráng.
Về đến nhà, quả nhiên mẹ đã tránh trứng thơm lừng, mùi hành phi thơm ra tận đầu ngõ.
Mỗi lần như vậy, mình hạnh phúc vô cùng mà không thể nào lý giải được.
Mình cứ lớn lên như vậy.
Không thể nào lý giải được điều tùng hợp hạnh phúc ấy. Nó cứ như một phép màu vậy.
Mãi rồi đến lúc lớn lên. Mình trở thành mẹ của hai đứa con gái thích ăn uống. Mĩm và Cừu cực kì mê việc ăn uống, đồ ăn, nấu ăn…
Mình chợt phát hiện ra rằng, bằng một cách nào đó các món mình chuẩn bị, những thứ mình đi chợ hàng ngày, đôi khi lặp lại thành một chu kì.
Cứ đến ngày cuối tháng mình lại mua tôm về rang. Cứ trời se lạnh mình sẽ ram sườn nhừ với tiêu đen. Cứ trời nắng hửng mình sẽ nấu canh chua. Và ròii thì bằng một cách diệu kì nào đó, chu kì sinh học và vòng tuần hoàn khẩu vị của những cô con gái của mình, cũng mong nhớ thèm thuồng những món ấy.
Ô! Thật kì diệu.
Và cuối cùng thì, rất nhiều lần mình đã nấu đúng món mà ngày hôm ấy, Mĩm hay Cừu bỗng thèm thuồng muốn ăn.
Cảm giác ấy thật kì diệu hạnh phúc.
Mĩm và Cừu thật kì diệu ngạc nhiên.
Nhưng mình sẽ không nói cho chúng nó biết đâu. Mình sẽ giữ lại để dành một điều bí mật bé nhỏ. Để biết đâu sau này, lớn lên, chúng sẽ tự đi tìm lời giải theo cách của riêng chúng.
Giống như một ngày nọ, mình chiên một mẻ cá trứng thơm nức cay xè, hay nấu một nồi canh “trứng mây” và làm đậu hũ Tứ Xuyên thật hợp khẩu vị Mĩm Cừu, đến mức chúng có thể hạnh phúc suốt cả một ngày hôm sau?
Có phải bản năng của người mẹ, sẽ luôn biết con mình thích ăn gì nhất?
—
Thế còn mẹ thì sao? Có ai nhớ mẹ mình thích ăn món gì nhất không?
Tháng Ba này, nếu được tự tay nấu cho mẹ một bữa cơm nhà, bạn sẽ nấu tặng mẹ những món gì? Comment cho mình biết dưới link facebook này nha <3
Tháng Ba làm mình nhớ đến mẹ, và những bữa cơm của mẹ, khi mình còn thơ ấu.
Một trong những niềm hạnh phúc lớn lao nhất, mà mình nghĩ mình phải diễm phúc lắm mới có được, là mình có một người mẹ nấu ăn cực kì ngon.
Hay là, với đứa trẻ nào cũng vậy, món của mẹ nấu, luôn là ngon nhất?
Mình nhớ mẹ mình cực kì đảm đang vun vén. Mẹ đi chợ mua ba lạng thịt băm thì làm được đến ba bốn món. Nào trứng đúc thịt, nào thịt băm rang cháy cạnh, nào bát canh chua sấu nấu thịt băm mát ruột. Mẹ cũng cực kì chịu khó đổi món. Những món mẹ nấu có khi chẳng có ở đâu, đôi khi chỉ là sự gán ghép những nguyên liệu sẵn có trong nhà. Vậy mà món nào cũng ngon tuyệt.
Nhưng thực sự có một điều kì lạ mà đến giờ mình cũng không lý giải được. Đối với mình, nó kì diệu biết bao. Nó lớn hơn một sự tình cờ.
Đó là rất rất nhiều lần mình có “tâm linh tương thông” với mẹ qua món ăn. Mẹ gần như đọc được suy nghĩ của mình rằng hôm ấy mình muốn ăn gì.
Bao lần, buổi trưa đi học về đói meo, đạp xe qua hồ Giảng Võ, bỗng nhiên thèm canh riêu cua.
Về đến nhà, quả nhiên mẹ đã nấu một nồi riêu cua!
Có những hôm thèm ăn trứng tráng.
Về đến nhà, quả nhiên mẹ đã tránh trứng thơm lừng, mùi hành phi thơm ra tận đầu ngõ.
Mỗi lần như vậy, mình hạnh phúc vô cùng mà không thể nào lý giải được.
Mình cứ lớn lên như vậy.
Không thể nào lý giải được điều tùng hợp hạnh phúc ấy. Nó cứ như một phép màu vậy.
Mãi rồi đến lúc lớn lên. Mình trở thành mẹ của hai đứa con gái thích ăn uống. Mĩm và Cừu cực kì mê việc ăn uống, đồ ăn, nấu ăn…
Mình chợt phát hiện ra rằng, bằng một cách nào đó các món mình chuẩn bị, những thứ mình đi chợ hàng ngày, đôi khi lặp lại thành một chu kì.
Cứ đến ngày cuối tháng mình lại mua tôm về rang. Cứ trời se lạnh mình sẽ ram sườn nhừ với tiêu đen. Cứ trời nắng hửng mình sẽ nấu canh chua. Và ròii thì bằng một cách diệu kì nào đó, chu kì sinh học và vòng tuần hoàn khẩu vị của những cô con gái của mình, cũng mong nhớ thèm thuồng những món ấy.
Ô! Thật kì diệu.
Và cuối cùng thì, rất nhiều lần mình đã nấu đúng món mà ngày hôm ấy, Mĩm hay Cừu bỗng thèm thuồng muốn ăn.
Cảm giác ấy thật kì diệu hạnh phúc.
Mĩm và Cừu thật kì diệu ngạc nhiên.
Nhưng mình sẽ không nói cho chúng nó biết đâu. Mình sẽ giữ lại để dành một điều bí mật bé nhỏ. Để biết đâu sau này, lớn lên, chúng sẽ tự đi tìm lời giải theo cách của riêng chúng.
Giống như một ngày nọ, mình chiên một mẻ cá trứng thơm nức cay xè, hay nấu một nồi canh “trứng mây” và làm đậu hũ Tứ Xuyên thật hợp khẩu vị Mĩm Cừu, đến mức chúng có thể hạnh phúc suốt cả một ngày hôm sau?
Có phải bản năng của người mẹ, sẽ luôn biết con mình thích ăn gì nhất?
—
Thế còn mẹ thì sao? Có ai nhớ mẹ mình thích ăn món gì nhất không?
Tháng Ba này, nếu được tự tay nấu cho mẹ một bữa cơm nhà, bạn sẽ nấu tặng mẹ những món gì? Comment cho mình biết dưới link facebook này nha <3
🌿Cơm nhà🌿Tháng Ba làm mình nhớ đến mẹ, và những bữa cơm của mẹ, khi mình còn thơ ấu.Một trong những niềm hạnh phúc lớn…
Posted by Esheep Kitchen on Monday, March 4, 2019