Mình là một food blogger.
Hàng ngày, mình thường nhận được rất nhiều câu hỏi từ các bạn thắc mắc về công việc của mình: “thực chất food blogger là cái quái gì vậy? Nó có phải là một công việc, một nghề nghiệp không? Hàng ngày thì chị Phan Anh và các bạn trong “team Ngã Cây” làm những công việc gì vậy? Mọi người kiếm tiền ở đâu ra? Có vẻ cuộc sống của food blogger thật nhàn hạ, sung sướng nhỉ?”.
Hôm nay, mình sẽ trò chuyện với các bạn một xíu nhé!
Các bạn biết không, vào những ngày đầu tiên khi xây dựng Esheep Kitchen Studio và Khu Vườn Trong Mơ ở lơ lửng trên một con phố cổ Hà Nội, rất nhiều người xung quanh tò mò không biết chúng mình làm gì ở đây?
Chúng mình từng bị coi là “lũ nhà giàu rảnh việc” khi thấy studio chẳng giống một studio… ảnh cưới nào cả, cũng chẳng giống một văn phòng, và ròng rã suốt mấy tháng trời, nguyên mặt bằng đó gần như bỏ không. Rồi khi từng chút một khi studio được xây dựng nên, người ta lại thấy chúng mình suốt ngày loay hoay trồng cây, làm vườn, trang trí mọi thứ thật xinh đẹp.
Ha ha. Vậy thì công việc của chúng mình là gì? Food blogger sẽ làm những việc gì hàng ngày?
Bạn biết không? Hàng ngày chúng mình đến Studio, tự tay mỗi người dọn dẹp lau chùi quét tước, tưới cây, chăm vườn. Chúng mình trồng nhiều loại cây gia vị và rau củ, chúng mình còn trồng nhiều loại hoa nữa, đặc biệt là hoa hồng.
Rồi hàng ngày, chúng mình cùng nhau nấu ăn. Công việc của mình là cùng cả team chìm đắm trong một căn bếp nhỏ ngăn nắp để tự tay nghiên cứu, tìm hiểu và thực hành các món ăn. Có những món ăn, mình làm đi làm lại cho đến khi thật thành công, thật ngon lành, ghi chép lại và chia sẻ cho các bạn. Có những món ăn, mình làm đi làm lại mà vẫn không thể thành công, thật tệ hại, và mình ghi chép lại, như một bài học, để rồi mình tiếp tục làm lại, không mệt mỏi.
Mình yêu việc nấu nướng, mình yêu mùi đồ ăn, mình yêu thịt thà rau củ, mình nghiện mùi vị đến mức có thể lặp đi lặp lại công việc nấu nướng, chăm sóc vườn tược, ngắm hoa và viết lách hàng ngày hàng giờ.
Đó là công việc của một food blogger.
Trước đây, chưa ai nói với mình rằng food blogger là một công việc, là một nghề nghiệp.
Trước đây, mình không tin rằng mình có thể biến việc yêu thích nấu ăn và tìm hiểu ẩm thực thành một nghề nghiệp.
Và bằng một mối lương duyên nào đó, mình đã ở đây, là một food blogger và làm những việc mình yêu thích.
Hoá ra, tất thảy chỉ đơn giản là, nếu thực sự yêu thích một việc gì đó, thì bạn hãy dành thời gian để tập luyện nó, làm nó mỗi ngày cho đến khi tạo ra giá trị dành cho xã hội, thì khi đó, nó sẽ trở thành nghề nghiệp mà bạn theo đuổi.
Điều này thật khác xa với những gì mình từng học và từng được dạy về việc hướng nghiệp khi mình bắt đầu vào đại học.
Hoá ra, một nghề nghiệp, hoàn toàn có thể do mình tạo nên.
Bởi từ bé đến lớn, mình yêu thích hội hoạ và được nuôi dưỡng trong môi trường nghệ thuật từ tấm bé để trở thành hoạ sĩ tài ba như ba mẹ mình. Mình luôn luôn nghĩ rằng đến già mình vẫn sẽ là một hoạ sĩ. Vì mình yêu vẽ và tập vẽ hàng ngày hàng giờ. Mình theo đuổi việc vẽ vời trong gần 30 năm cho đến khi mình phát hiện ra hoá ra cái việc “chơi đồ hàng và nấu ăn” khi bé mới chính là đam mê của mình.
Khi ấy không ai trong gia đình ủng hộ mình. Mình phải dấu diếm lén lút làm bánh, đổ đi những mẻ bánh hỏng. Dành từng giờ rảnh rỗi ngoài việc làm báo và vẽ vời để tập nấu ăn, tập làm bánh. Mình thường nửa đêm lén dậy để đọc sách về ẩm thực, rồi tự tập các kỹ năng nấu bếp vào buổi đêm, khi không còn làm phiền ai. Khi ấy, mình sống cùng gia đình chồng và bố mẹ anh chị chồng.
Khi ấy, mọi người đều nghĩ mình thật điên rồ và ảo tưởng. Nên tặc lưỡi cho qua. Cho đến khi mình nói mình sẽ bỏ việc, bỏ toà soạn báo danh tiếng mình đã gắn bó hơn 10 năm, để theo đuổi một nghề nghiệp còn chả ai biết là việc gì, chả ai biết sẽ đi đến đâu, thì mọi người bắt đầu tá hoả và phản đối mình, đưa cho mình những lời khuyên đều rất đúng đắn trong thời điểm đó.
Nhưng.
Mình biết. Trong lòng mình có một khu vườn nhỏ bí mật. Khu vườn của niềm tin vào bản thân. Tin vào những điều người khác cho rằng không có thật. Mình tin rằng cứ làm đi, làm bất cứ điều gì tạo ra giá trị cho xã hội, thì đó sẽ là một nghề.
Khu vườn nhỏ ấy được mình bồi đắp hàng ngày. Mỗi ngày bồi đắp bằng kiến thức, bằng sự khổ luyện, bằng sự tâm giao với những người cùng chí hướng – là những cộng sự trong team của mình.
Chúng mình luôn tin rằng, những gì chúng mình đang đóng góp và chia sẻ với các bạn trong ẩm thực, là giá trị mà chúng mình có thể làm được cho xã hội.
Còn một khu vườn khác, đã dạy mình sự rung cảm. Đó là Khu Vườn Trên Mây của Studio.
Sự rung cảm mỗi ngày với những điều bé nhỏ quanh ta, sự rung cảm với thiên nhiên chính là người thầy vĩ đại nhất của mình.
Mình học được sự sâu sắc của màu sắc cây lá khi chuyển mùa, mình học được sự thay đổi tinh vi của độ ẩm, mình học được độ nhạy cảm của mùi và vị qua ngày tháng.
Điều này rất quan trọng với mình. Giúp mình có thể học được rất nhiều để tăng trí lực trong một lĩnh vực cần sự hài hoà và kiên nhẫn như ẩm thực. Mình hiểu được cốt lõi của nguyên liệu và mùi vị, về khoái cảm của mũi và lưỡi con người.
Như sáng nay, khi mình hái những bông hoa hồng còn đẫm hơi ban sáng và cầm nó trên tay, nhắm mắt ngửi mùi hoa, mình đã thử ra một bài tập cho bản thân: tìm một mùi gia vị phù hợp vơi mùi hoa hồng.
Và cuối cùng, tin không? Đó chính là mùi hoa và lá của một cây hương nhu vào mùa xuân. Sự kết hợp ngọt đến mức mình phải ngay lập tức ghi chép lại những cảm giác đó, để biến nó thành một món ăn ❤
Và, những rung động trong khu vườn, mọi mùi vị sẽ được mình ghi chép lại bằng việc vẽ lại chúng. Việc dành thời gian quan sát sâu sắc bằng mắt, nếm ngửi và ghi lại qua tư duy của một hoạ sĩ, sẽ giúp mình thâm nhập hoà hợp với những thứ gia vị và nguyên liệu mình sử dụng.
Và đó là một phần công việc của mình.
Mình là một food blogger. Và mình là một nghệ sĩ ẩm thực ❤
Hi vọng những gì mình chia sẻ sẽ khiến bạn cảm thấy thú vị ❤
Thân mến,
Phan Anh (Esheep)