Ruhe nằm cạnh đường ray xe lửa.
Mỗi lúc có xe lửa chạy ngang, tấm barie cũ kỹ lại rên lên cọt kẹt, chầm chậm hạ xuống, chắn ngang con đường nhỏ ngay trước mặt. Trong khoảng 210 giây chờ đợi một chiếc xe lửa xa lạ nào đó chắc chắn sẽ chạy qua (chỉ là không biết sẽ tới từ hướng nào và xuôi về đâu), mọi thứ bỗng dưng đông cứng lại, tuồng như chính ông lão già nua không có râu, đầu đội cái mũ vải mềm đang nheo nheo mắt ngồi trong cái bốt canh tàu nhỏ như cái chòi ven đường kia, người vừa nhấn nút hạ barie, đã vui tay nhấn nhầm nút “pause” của chiếc đài cát-xét nào đó đang quay chầm chậm giai điệu buổi chiều. Buổi chiều tạm dừng trong 210 giây, những người khách bộ hành đông cứng trong 210 giây, trong một cảm giác dễ chịu hiếm có. Trước sau gì, trong 210 giây ấy, xe lửa cũng xuất hiện. Nó vui vẻ hào hứng lao đến, ùa tới đâm xuyên qua khối không gian này, xé toạc sự tĩnh lặng, làm vỡ tan sự đông cứng. Những người khách nhìn theo xe lửa, nhìn theo sự vui vẻ hào hứng lại mỗi lúc một mất hút ở chiều ngược lại nơi nó vừa đến, tạm biệt nó bằng những cái vẫy tay vô hình trong tâm tưởng thậm chí đã xuất hiện ngay khi mới chợt nhìn thấy đầu tàu, tạm biệt nó bằng tiếng còi tàu rúc lên một hồi dài, dần tan trong không trung, loang thành một vệt mờ.
210 giây kết thúc, ông lão bấm nút “play”, chiếc barie lại chầm chậm được nâng lên, chuỗi người lại chuyển động, bấy giờ như đã được khoác lên sự vui vẻ của cuộc gặp gỡ chớp nhoáng, sự vui vẻ truyền từ cú va chạm giữa khối tĩnh lặng và tiếng còi tàu đầy háo hức vui nhộn.
Tôi tự hỏi, một ngày, ở Ruhe này sẽ chứng kiến bao nhiêu lần xe lửa ngang qua, bao lần cuộc sống tạm dừng trong 210 giây, bao lần gặp gỡ trong chốc lát rồi tan biến, chỉ vương lại niềm vui mỏng tan như còi tàu, thậm chí không tài nào nhìn thấy hay sờ được, chỉ có thể cảm thấy chắc chắn rằng nó đã xảy ra.
Tôi thật ao ước rằng, nếu được quay lại đây một lần nữa, tôi sẽ ngồi ở chiếc ghế gỗ trước cửa Ruhe, cạnh cái xe đạp xanh có giỏ mây nhỏ, chỉ để đếm chính xác xem trong vòng 24h đồng hồ, có bao nhiêu chiếc xe lửa đã chạy ngang, bao lần 210 giây tạm dừng sẽ xảy đến, bao lần còi tàu rung lên rồi tan biến.
Hệt như hoàng tử bé ngồi đếm hoàng hôn.
Hệt như tôi mong đếm được đời mình sẽ có bao nhiêu chuyến đi, bao nhiêu lần xuất hiện ở một nơi xa lạ, bao nhiêu lần tạm dừng khỏi cuộc sống thường nhật đủ đầy mọi sắc thái đáng trân quý, để rơi vào 210 giây chớp nhoáng của gặp gỡ và chia xa. Mà điều còn lại, chỉ là tiếng còi tàu.